GÓC TÌNH YÊU: HẸN HÒ QUA MẠNG, CƠ HỘI DÀNH CHO NHỮNG CHÀNG, SẺ CỤT NGÓN BAY ĐI

Một nghiên cứu và phân tích của Viện Hàn lâm Khoa học non sông Mỹ hồi tháng 6.2013 điều tra khảo sát trên 20.000 bạn đã chỉ ra rằng, 30% số những cặp vợ ông chồng kết hôn từ thời điểm năm 2005 - 2012 là do hẹn hò trực tuyến, 45% trong số này có tác dụng quen qua các trang tán tỉnh và hẹn hò trực tuyến, số còn lại thông qua mạng buôn bản hội, chat room, chat... Cùng những số lượng này không xong xuôi tăng thêm giữa những năm tiếp theo.
Bạn đang xem: Góc tình yêu: hẹn hò qua mạng, cơ hội dành cho những chàng
Hẹn hò online sẽ trở nên quá phổ biến trong xóm hội tiến bộ khi mà lại con fan giờ thì bận bịu và phương thức kết nối giữa người với người lại quá phạt triển. Có thể kể đến các trang website tình yêu khét tiếng như Match.com, Plentyof
Fish, zoosk… là những add truy nhập tin yêu của hàng triệu người trên thế giới với tương đối nhiều câu chuyện mang color cổ tích sẽ được tiến hành thông qua nó. Nhờ tán tỉnh và hẹn hò online trái đất đã được thu nhỏ lại, bạn ta không nên bước ra bên ngoài mà vẫn hoàn toàn có thể kết nối cùng với nhau.
Nhưng chẳng hề đối chọi giản…
Theo kịp xu cụ của cuộc sống, nhiều website hẹn hò tương tự như dịch vụ gặp gỡ và hẹn hò trực tuyến đường ở việt nam đã nở rộ, có thể kể mang đến như Amoory, Match Việt Nam, Badoo xuất xắc Like
You . Mặc dù nhiên, tác dụng của nó thì vẫn chưa xuất hiện một nghiên cứu thống kê làm sao chỉ rõ. Unique là yếu đuối tố đầu tiên được người ta nhắc đến.
Minh Thư sau vài ba lần thử tán tỉnh và hẹn hò online đã nhận xét: “Đôi khi mình muốn bỏ cuộc, nó cũng mất thời hạn khủng khiếp. Lắm lúc mình chạm chán phải hồ hết kẻ làm cho phiền, nhạt nhẽo nhưng bám dai to khiếp. đầy đủ lúc đấy mình bắt buộc chặn nick, thậm chí còn là bỏ luôn luôn tài khoản đã đk trước đó”.
Hay như chị Linh (40 tuổi) lại có ý kiến cho rằng, những người có sự nghiệp ổn định như chị rất khó tìm kiếm được bạn qua hồ hết trang tán tỉnh và hẹn hò online bình thường. “Nam giới luôn luôn thích thiếu phụ trẻ trung ngoan ngoãn dễ dàng bảo, mẫu bạn thành đạt như tôi thiệt sự khó để tìm fan hợp ý”.
Ngoài ra, phiên bản thân chị Linh cũng không mấy tin vào phần đa chuyện tình ảo. Thế giới thực còn nhiều lừa đảo, huống gì công ty chúng tôi chỉ gặp gỡ gỡ nhau trải qua cái màn hình nhỏ nhắn tí tẹo - nhiều khi chị cũng ngờ vực với chính việc mình đã làm. Trong số những tiêu chí nhằm chọn website kết các bạn của chị là cần trả phí. Phí càng tốt càng có tác dụng lọc hầu như thành viên ko nghiêm túc.
Xem thêm: Tạ Xi Măng Bọc Nhựa - Tạ Tay Xi Măng Bọc Nhựa
Một nữ giới giấu tên khác lại rụt rè thổ lộ: “Tôi đến với việc tán tỉnh và hẹn hò trực tuyến là vì các bạn của tôi, cô ấy đã tìm được người ông chồng tuyệt vời thông qua kết bạn qua mạng. Mặc dù nhiên, tôi cùng cô ấy vẫn không công khai minh bạch việc mình tán tỉnh và hẹn hò thành công nhờ mạng trực tuyến. Tất cả một nỗi trinh nữ ngầm nào đó nếu phải ưng thuận mình thân quen được các bạn trai dựa vào vào tán tỉnh và hẹn hò online”.
Đây hình như là tâm trạng chung của tương đối nhiều người khi nói tới vấn đề này. Thói quen cùng cả sự việc sĩ diện của người việt nam Nam đang trở thành một rào cản khiến cho người ta thiết yếu cởi mở hơn.
Vẫn còn nhiều cơ hội hấp dẫn
Dẫu hẹn hò online ko hề đơn giản dễ dàng nhưng ko thể không đồng ý những thời cơ hấp dẫn mà nó đem lại. Hẹn hò online bây giờ còn được tiếp sức nhờ vào vào các trang mạng xã hội lớn mà facebook là một đại diện thay mặt tiêu biểu. Sôi động, miễn phí, không thiếu thốn những thông tin thiết yếu để rất có thể hiểu qua về đối tượng bạn muốn hẹn hò là hầu hết điều mà hồ hết trang này đem lại cho bạn.
Tuy nhiên, đề xuất thật tỉnh táo, cẩn thận khi bắt đầu hẹn hò qua mạng. Các từ “cá da trơn” được nhà có tác dụng phim ngôi sao sáng MTV Nev Schulman chỉ dẫn lần đầu trong bộ phim tài liệu của ông năm 2010 ám chỉ hầu như kẻ “thích mang danh bạn khác để làm những điều gian dối”. Chúng ta thường xuất hiện thêm với cuộc sống thường ngày hoàn hảo xứng đáng thèm muốn, hình thay mặt đẹp đẽ và nói đông đảo lời bao gồm cánh khiến cho người ta mong mỏi được thì thầm với họ các và nhiều hơn nữa. Chúng ta tiếp cận bạn, đẩy cấp tốc mối quan liêu hệ, rồi sau đấy lợi dụng niềm tin của doanh nghiệp làm câu hỏi xấu. Vậy nên, hãy luôn cẩn thận!
Cuối cùng, câu hỏi tìm tình nhân qua mạng vẫn là sự việc cởi mở. Dù chạm chán nhau qua tuyến đường nào thì đích cuối cũng vẫn yêu cầu là tình yêu, là sự việc gắn bó thân hai fan với nhau. “Nhân duyên thì không dễ thấy, có khi phải gặp hàng chục con người mới mong tình thấy bạn thực sự phù hợp với mình. Thành thật và kiên trì bạn mới hoàn toàn có thể tìm được hạnh phúc".
KJ4o/WeIO6h
ZBg6I/AAAAAAAAB4o/RQhp5Mg27c
E9NP6D_Z63CO_s_WXpx
Sj
Tw
CLc
BGAs/s1600/3098a76d97d20929b7a6f1ec81f99bcb.jpg
Ngày ba cữ, sáng sớm từ năm giờ, buổi trưa mười nhì giờ và chiều xuống lụi đụi khi không còn chút nắng vương ở mỏm cây cột trước nhà, đàn chim sẻ lại rủ nhau về, không thiếu một con. Đến bữa, ngó những chiếc bát đựng thức ăn trống huơ là lũ chim cứ đậu lì trên mấy thanh bậc thang ở tầng hai, nơi ông lão đặt ngay lập tức ngắn chậu cây Thạch lựu. Bầy chim, nhỏ lặng phắc, xù lông. Con đứng hót, véo von. Con thì mài mài mỏ vào cánh nhỏ chim khác. Có nhỏ còn ngủ gật nữa, trượt chân khỏi lan can, con quay đơ, rơi như một viên sỏi rơi. Rồi lại xoải cánh vù bay lên, lại nhẹ nhàng đậu xuống đúng chỗ ấy. Yên ổn phắc. Gật gà, và rồi lại rơi như viên sỏi… vậy thế, nhưng tất cả lũ chim nhỏ nào cũng có ý chăm chắm ngó xuống khoảng sân rộng phía trước khu nhà vì biết thể nào ông lão cũng về, cho chúng ăn. Lúc thấy bóng ông lão khật khờ dắt chiếc xe đạp cà tàng đi dưới sân, là bầy chim đồng loạt phấn khích, cuống quýt kêu rinh.Tính ra đã được nửa năm nay. Tự dưng, câu chuyện mang đến đàn sẻ ăn lại trở thành công việc thường nhật của vợ chồng ông lão thuê nhà.- Cứ như nó là cuộc sống của tôi và ông, nhỉ.Bà lão ngừng tay lạo khạo hộp đựng kim chỉ. Vừa nguậy, vừa buông câu. Ông lão nhìn sang trọng vợ, cười khì.- Cái gì cuộc sống. Bà?- Thì việc mang đến lũ chim ăn, giống mình uống thuốc tiểu đường, thuốc nhức xương, nhức dây thần kinh tọa. Cả chuyện tưới mấy khóm lan cằn nước treo vất vưởng, còn gì.- À, ờ.Kể ra cái công việc nuôi chim trời như nhặt gió ném vào gió này cũng quấn bận, cách rách, tiêu tốn của ông mất bao nhiêu là thời gian. Ông lão lại cười, lắc đầu, rồi cứ duỗi ra gập vào mãi đôi chân xương xẩu. Bệnh thấp khớp hành hạ khiến hai đầu gối ông đau nhừ mỗi khi trời chuyển mùa, gió bấc kéo về ù ào ở đầu hiên. Cô quạnh. Vợ chồng ông lại chẳng có nhỏ cái, họ hàng thì ở xa quá. Ông lão thở dài một tiếng, rồi hướng ánh mắt ra cầu thang gần cửa sổ. Chỗ ấy, lúc nào cũng nắng vàng tươi.

Mé cuối tầng, vài tháng nay mới về một hộ mới thuê nhà, trạc ngoài bốn mươi. Gã chồng tóc tai chẳng mọc, râu ria để dài thườn thượt. Mụ vợ thì quần áo xanh đỏ tím vàng, mắt - treo mí giả. Mỗi tuần, mụ cố gắng một kiểu đầu. Hai vợ chồng họ mói vài người ở tỉnh xa, liên kết hành nghề bói toán, cúng vong. Suốt ngày trong nhà họ đèn nhang, khấn vái, đồng cốt rầu rĩ. Nghe đồn, gã trọc chuyên lừa lọc những người mê tín, nhẹ dạ, về, dâng lễ cầu xin ở điện nhà hắn. Mà rặt người lạ hoắc, chứ quanh, ai vãng. Cũng khó tin, gã thất đức gạt người thế, lại là chủ một cơ sở chăm nuôi từ thiện và đảm nhận vài công việc giúp đỡ bệnh nhân lao phổi nặng của bệnh viện nhiều khoa trong thành phố. “Dối trá chẳng có chân, nên không đi xa được. Còn tiếng lành thì luôn có cánh…”. Gã giỏi mỹ miều với đám cô hồn về hai công việc trái ngược này.Một ngày, gã trọc vảng quý phái đầu tầng bên này.Mon men nghiêng ngó chán căn hộ của ông lão thuê.Chả chào hỏi gì, gã ngây ngây nhòm mấy giò lan rồi cất giọng ồ ề, ông ổng:- Cụ già kháu lão. Bán mang đến tôi đám lan cỗi này đê.Ông lão ngẩng lên.- download lan, bác. Ờ. Cỗi í mà.- Cằn nước, bán thôi.Trán ông lão thoáng nhăn.- Thế bác trả tôi bao nhiêu?- Thì, mỗi xách hai triệu. Gì đó.Ông lão giật mình, nhíu mày, chiếu ánh nhìn có vệt vào mặt gã cúng vong. Lưỡng mục bất đồng - nhân tâm bất chính. Mắt thì ra rã, chớp lia lịa… mũi be be giống bẹ cau phơi quá nắng, thế kia.Gã trọc cũng nhìn lại ông, như buộc.- Thế nào. Đồng ý. Tôi xuống tiền.Ông lão quay đi.- Thứ này quà tặng. Tôi không để cho bác đâu.- Tặng, cũng bán được chứ sao.Lão trung niên vật nài những gì, huyên thuyên bao chuyện, sao. Ông lão chẳng nhớ, chỉ nghĩ: Gã này dẻo nhách, giọng lại kéo rê, hoăn hoắt khiếp tai. Vậy thì vậy, điều khiến ông lão phát hoảng, không muốn bán mấy giò lan là bởi tiền gã trả. Cao quá. Kể ra gã phát giá re rẻ chắc ông đã bán bởi ông lão đâu rành chơi lan và cũng chẳng biết chăm lan. Mấy giò hoa, chủ trước bỏ lại, chỉ có xịt nước lã, rô trê thế mà chúng cứ rờ rỡ, đẹp lung linh. “Hay mình nghe nhầm. Gã trọc nói mấy lần. Nhầm là nhầm sao?”. Lúc tĩnh tại. Ngẫm lại. Ông lão cứ phì cười vì không tin cả đôi tai của mình nữa. Tối nào, gã cúng vong cũng thanh lịch nhà ngồi lì, lèo nhèo, khiến ông lão phát bực. Chuyện nọ xọ chuyện kia, gã còn phán căn hộ ông lão đang thuê, ác phong, tà khí. Hướng xấu, dương trạch bất ý nhất quần thể nhà. Gã cứ nhằm lúc ông lão cần khắc tĩnh tại lại loa loa cái miệng như ống điếu cày sứt. “Hắn quở toàn điều ngược. Tệ, lại dẻo như đỉa đói”. Ông lão lẩm nhẩm trong đầu thế.- Bác ạ, tôi dứt khoát không bán mấy giò lan. Đừng tốn công thuyết phục… ông lão cũng không nhớ mình bực tức những gì, nói những gì, chỉ biết sau cùng, còn gằn giọng, đoan khoán: Từ nay, bác đừng sang. Tôi không có thì giờ tiếp chuyện đâu.Gã thầy bói chưng hửng, cảm như ông già vừa vứt nắm thạch tín vào mặt mình. Mồm gã đắng ngắt. “Sư lão dở. Ủng thối. Cũng chỉ thân phận thuê nhà, tươi tốt gì. Đã thế, ông quyết phá hợp đồng. Đuổi trắng. Chống mắt mà coi đây thuê căn nhà ấm khí này. Hâm, đồ nuôi chim hoang”. Thút một cái, ra cửa. Vừa đi, gã cúng vong vừa lùng bùng vào miệng.Lại nói, câu chuyện nuôi chim trời vài tháng nay của ông lão. Thực ra nó vừa là niềm vui thư giãn, cũng vừa là công việc để lấp đầy thời gian cô quạnh tuổi già. Những lúc mang đến đàn chim ăn, ông lão hay ngồi ngắm nghía từng bé một, lâu dần, ông thuộc tính nết hết thảy lũ chim. Bé thì háu đói lanh chanh, ăn nhiều vô kể. Bé thì cứ khuỳnh cánh vạy đuôi chen lấn để dành thức ăn, mà giành rồi chẳng ăn mới buồn cười. Độ tuần nay, ông còn phát hiện lũ chim dù chật hẹp chỗ đậu, chỗ ăn thế nào, chúng cũng không phá phách, giẫm lên mấy giò lan ông treo và cả cây Thạch lựu, bên cạnh. Thời gian này, ông và vợ có đi đâu qua ngày, tự nhiên lại thấy lo lo. “Lo nhất là lũ chim. Ai sẽ đến chúng ăn, rồi mang đến uống nước nữa. Chúng bị đói, kiếm mồi ở đâu lúc chỗ nào cũng thấy đầy bê tông, toàn đường nhựa, thế này”. Ông lão giỏi thủ thỉ với vợ thế. Mà có kể câu chuyện này ra hàng xóm biết, rồi nhờ hàng xóm mang đến lũ chim ăn, ông lại sợ mọi người cười, bảo rằng vợ chồng ông dở hơi, không bình thường. Thành thử công việc nuôi chim trời đâm ra vất vả, cứ phải lén lén, lút lút, thế mới khổ chứ. Mà rồi dù có bí mật, lén lén, lút lút ông lão cũng chỉ giấu giếm được một thời gian. Nguyên vị cũng bởi,...Buổi chiều, ông lão tới khu nhà thuê cũ, lĩnh lương hưu. Đến cữ, đàn sẻ lại về đậu kín lan can, chờ. Bé thì hót véo von. Bé thì mài mỏ vào cánh con chim khác. Bé lừ đừ, ngủ gật, rồi rơi như viên sỏi... Mưa bóng mây, dồn nắng nhẩy tung tăng, lúc tụ góc sân, lúc leo lên nóc chiếc bể đựng nước của khu vực nhà. Nấc khấc.Từ đâu, dưới khoảng sân rộng xuất hiện một thằng thanh niên nhầng nhầng. Lom khom, đến dựa người vào cây cột điện. Nó chĩa khẩu súng hơi nòng dài ngoẵng, có gắn cả ống ngắm, vào bầy chim sẻ. Đĩnh đạc. Phát một, là một bé sẻ rơi tạch xuống. Cả những nhỏ đang ngủ gật, bất đắc kỳ tử mà không hề biết mình chết bởi can cớ là sao. Lúc ông lão ngọc ngạch chiếc xe pháo đạp về đến quần thể nhà. Ông hoảng hốt, trợn mờ cả mắt. Việc đầu tiên là ông quăng xoảng cái xe. Giọng ông gằn đầy trọng âm, thất thần.- Bớ thằng nửa đời kia. Ông giết. Mày có biết ông vẫn nuôi chúng không mà đến kiếm ăn. Biến ngay.Mặt ông lão đỏ tía, rồi chuyển quý phái trắng bệch. Hai bên tóc mai dựng ngược. Cái xe pháo đạp vứt chỏng chơ. Bánh trước chiếc xe con quay xành xạch. Ông lão vơ đâu được hòn gạch, nguyên viên. Chỉ một chút không kìm lại là ông đã rọi chính thiên đinh cái thằng bé săn chim. Thằng thanh niên chộp vội mấy bé chim sẻ chết, dưới chân cột điện. Ôm khẩu súng, nhẩy lên xe pháo máy, phóng vù đi. Lúc này, vài ông già tổ hưu đang chơi cờ tướng ở đầu nhà, có cả anh cảnh sát khu vực đứng chầu rìa mới đồng loạt ngẩng đầu lúc nghe tiếng quát gằn và thái độ giận dữ của ông lão. Mọi người vô cùng lạ lẫm và càng lạ hơn bởi đến tận hôm ni mới biết rõ ràng, việc ông lão nuôi chim trời là có thật… khi thằng bé săn chim đã đi xa, mấy ông già tổ hưu lại chụm mặt xuống bàn cờ. Anh công an khu vực lên xe pháo đi cụm dân cư khác, ông lão mới thũng thẵng bước lên căn nhà tầng hai, xúc bơ cơm nguội khô ngồi xuống cạnh lũ chim. Tay ông cứ lóng ngóng, run run mãi. Lũ chim thì không hề biết câu chuyện xẩy ra và mối hiểm nguy vừa rình rập chúng. Cả đàn sẻ vẫn ríu rít vây quanh ông rồi mổ cơm nguội rào rạc như tằm ăn. Từ hôm đó, mọi người trong quần thể nhà theo cữ, cứ lặng lẽ dõi theo công việc nuôi chim trời của vợ chồng ông lão thuê nhà. Một buổi trưa, trong lúc mang lại lũ chim ăn, ông lão sửng sốt vì bắt gặp một nhỏ sẻ rất là bạo dạn, cứ sán đến bên cạnh ông. Điều quan lại trọng là nó bị mất một ngón chân bên phải. Nhỏ chim đứng nghiêng nghiêng, cứ chực đổ, buồn cười đáo để.Câu chuyện về con sẻ cụt ngón này khiến ông lão thường lúc mất ngủ, ngẫm ngợi vài tháng nay rồi lúc đận tuổi già xế bóng mà tiền bạc thì không có. Chút nhà chui ra chui vào cũng không, vào cái thành phố đô hội sầm uất khiến ông lão phải san sẻ lương hưu ít ỏi để đi thuê nhà. Gần nhì năm trước, ông thuê trọ trong một căn hộ cấp bốn bên quần thể phố khác, cách nơi này mươi cây số. Một hôm, khi mở cửa gian phòng tồi tàn, tối om ông nghe thấy tiếng chim kêu thất thanh, chí chóe. Cúi xuống. Ông thấy một nhỏ sẻ non đã giẫy giụa, lách chách dưới chân. Máu ở bụng bé chim chảy từng giọt, thấm ngoang ngoách góc viên gạch chỉ. Ông giơ tay chộp lấy con chim. Nhìn kỹ, một ngón chân của nó bị đứt lìa. Những giọt máu lắt nhắt cứ chảy ra từ đó. Ông vô cùng bối rối không lý giải được tại làm sao mà nhỏ sẻ lại chui vào được căn nhà mình. Mở cửa, vô tình, ông đã kẹp đứt lìa ngón chân của nó. Ông lão ra chợ sở hữu về một cái lồng nhỏ rồi thả bé sẻ non vào. Lúc đầu, bé sẻ không chịu ăn dù ông đến nó ăn thóc, ăn hạt kê tuyệt tép nhỏ… ông định giữ nhỏ sẻ để chờ nó lành vết thương hy vọng chuộc lỗi chứ thả nó lê lết vậy, chỉ một khắc nó sẽ là miếng mồi ngon của con mèo tam thể tốt thành món chả nướng của thằng bé nhỏ nhà hàng xóm. Đến lúc nhỏ chim chịu ăn uống bình thường thì chân nó cũng đã lành trở lại. Ngày ông phóng thích bé sẻ cụt ngón cũng đặc biệt lắm. Vợ ông cứ đứng nhìn con sẻ bay đi, rồi buồn, bỏ bữa trưa. Tưởng chim trời thì sẽ biệt tăm, thế mà sau đó nhị hôm, lúc đi họp tổ hưu trở về nhà, ông thấy nhỏ sẻ cụt ngón đã đứng đợi ở giàn hoa giấy trước cửa. Nó cứ kêu chí chách chí chách như mời gọi, kể lể điều gì với ông.Ông lão chuyển về thuê trọ ở khu tầm thường cư mới này để mang đến gần bệnh viện mà nhì vợ chồng ông sở hữu bảo hiểm… câu chuyện ông nuôi bầy chim trời và bé sẻ cụt ngón diễn ra được nửa năm ni rồi. Ông ngẫm ngợi mãi mà chưa giải đáp được tại làm sao bé sẻ lại theo được ông, tìm về tận khu nhà mới này. Đây, phải cách nơi ở cũ đến mươi cây số, có chừng. Ông nhận ra nhỏ sẻ không chỉ vì một bên ngón chân bị cụt mà điều khiến ông lão nhớ như in là ánh mắt của nó cứ ngời ngời mỗi lần nó nhìn ông. Chuyện lạ. Đận sáng sớm, lúc hoàng hôn. Tiếng chim ở đầu hồi nhà cứ ríu ran và có một điều vợ chồng ông lão không mường tượng được, vô hình tầm thường hay gián tiếp ông đã làm đến mấy hộ chính chủ kế bên, cửa nhà đã đóng yên ổn ỉm suốt ngày, giờ, lại dường vắng vẻ, buồn bã thêm.Vào buổi sáng cái ngày cuối tháng tư âm lịch, ông lão bỗng không còn nghe thấy tiếng chim ríu rít đòi ăn như mọi khi. Lạ quá. Ông vội vàng nhó người ra hiên. Xoẹt. Chiếc khuy áo buột tung. Cái móc khoá cửa cọ vào mạng sườn ông nhức điếng. Giá kể ông beo béo một chút, chắc không cảm thấy đau. Căn hộ ông thuê ở đầu hồi của khu vực nhà, cũng nhiều ánh sáng lắm. Thế mà mỗi bận ló mặt ra cửa, ông thường phải hấp háy đôi mắt đã viễn, lại không với kính. Có vật gì black đen, bên dưới. Ông lão giơ chân, rồi lại rụt ngay lập tức lại. Ông thấy mềm mềm. Cúi thấp người xuống. Ôi, tá hỏa. Trước mắt ông lù lù con mèo đen tuyền đã chiếu ánh nhìn dữ tợn, phục kích chỗ để thức ăn hòng rình rập lũ chim trời. Nhỏ mèo chăm chú, săn mồi đến nỗi chẳng còn để ý ông lão bước ra, đá cả chân vào người nó. Đàn sẻ thường khi đến mấy chục, giờ không thấy bóng con nào. Ông lão tức giận, chộp chiếc dép, ném vèo một cái, sượt qua lưng con mèo đen. Bé mèo lúc đó mới ngẩng phắt. Nhẩy cẫng lên. Xong, nó xoay lại, nhe nanh, đưa ánh nhìn lạnh lẽo về phía ông. Ông lão giậm chân. Nhỏ mèo lúc đó mới phóng vút về cuối hành lang.Buổi trưa, rồi cả chiều hôm đó, bạn bè bé sẻ cụt ngón cũng không thấy bóng dáng con nào đến. Ông lão bỏ vào mấy chiếc bát những thìa lúa mạch vàng chới và ngồi xuống. Ông nghĩ, từ đằng xa, lũ chim sẽ nhìn thấy, cả bóng ông bên cạnh. Chúng sẽ về thôi. Ông tin. Nhưng tuyệt nhiên, không. Hai ngày hôm sau cũng vậy. Lúc ấy, ông lão mới thũng thẵng đi vòng quanh khu nhà, lịch sự cả rặng trúc của công ty bên cạnh, coi có bóng dáng con sẻ nào. Thường ngày, rặng trúc ríu ran đủ các loại chim về đậu. Hôm nay ắng lặng. Những chiếc lá hình mũi mác cứ chĩa ngược lên, không một chút động đậy. Một tuần trôi qua. Ông mới bắt gặp con sẻ cụt ngón trở về và chỉ có mỗi mình nó. Đầu tiên, nhỏ sẻ cụt ngón liệng ngang một đường. Từ đằng xa, ông lão đã thấy cái đầu nó ngó rạp xuống hồi nhà. Nhỏ sẻ vèo thêm một vòng cung. Rồi nó sựng lại. Đứng lặng ở trên không. Nó nhìn thấy ông lão vẫn ngồi. Ông lão cũng nhìn thấy nó. Vút. Con sẻ cụt ngón sà ngay lập tức xuống trước mặt ông. Ríu ran ríu rít. Nhỏ sẻ dường không để ý đến bát thức ăn đặt bên cạnh. Mắt nó ánh lên. Cái đầu gật gật liên hồi. Rồi nó nghiêng mình, cọ cọ cánh vào bàn tay ông. Nhỏ sẻ cứ líu ríu, quống quýt mãi. Như kể lể, tâm sự điều gì, giống hệt cái hồi ông phóng thích nó ở khu nhà cũ.Mưa nặng hạt. Từng đám mây kéo về ụp nước xuống căn nhà ông lão nuôi chim trời. Buổi sáng, lúc bước chân ra cửa như mọi ngày. Lần nữa, ông lão suýt ngất lịm vì ngay cạnh chiếc bát đựng thức ăn cho lũ chim. Một đống black lù lù xuất hiện. Bé mèo. Lần này thì nằm rạp. Ông lão cúi xuống cầm chiếc dép. Đụp. Chính giữa lưng. Thật lạ. Nhỏ mèo chẳng hề động đậy. Mắt ông đổ quồng vàng. Bé mèo cứng đờ. Chết sùi bọt mép, từ bao giờ. Tứ bỏ ra co rúm, mắt thì vẫn mở trừng trừng. Bát thức ăn không phải là thóc của ông lão thường ngày đến lũ chim sẻ ăn mà là một chút cơm nguội vàng khè, xung quanh bốc mùi khó chịu. “Bả chuột”. Ông lão ngồi bệt xuống ô gạch vuông trước cửa.- Bà ơi. Ra đây mà xem.- Có việc gì đấy ông.- Thì bà cứ ra đây.Bà vợ ông lão nhó người ra. Nhìn thấy con mèo đen chết cò quăm. Bà hú lên một tiếng rồi ôm mặt chạy vào nhà.Vợ chồng ông lão không thể tin được kẻ xấu xa nào đã trộn cơm với bả chuột mang lại vào bát thức ăn. Chim trời không giết được, bả chuột lại giết chết bé mèo black hàng ngày rình bắt lũ chim.Buổi chiều, nhì vợ chồng ông lão, nước mắt lưng tròng, lập cập đi chôn con mèo xấu số.Đêm về, ông lão già nua thở dài đến thượt rồi nói như tiếng gió với vợ mình:- Bà ơi, tôi không thể lý giải được, tại sao lại có người độc ác với cả chim trời.Bà vợ ông lão gièm chiếc chăn đơn cao quá ngực chồng, rồi cũng thở dài:- Họ quyết diệt lũ chim không phải vì ác với chúng mà ác với bé người.- Bà à, ngày xưa, lúc tôi với bà còn trẻ, chẳng hề có chuyện đối với nhau như thế.- Ôi dào, giờ. Khối người. Tay trái tưởng làm việc thiện, tay phải lại làm chuyện tối tăm. Như cái gã trọc hàng xóm, kia.Cứ nằm vậy. Ông lão không thể nào chợp được mắt, dù là giấc ngủ chập chờn. Trời nhờ nhợ. Gió mùa về đã ba đêm, lạch xạch cái cửa quấn tôn. Thường hôm nay, hai đầu gối ông đã nhức lắm, đi không được, thế mà ông lão chỉ thấy tiếng lạo xạo trong xương, còn những cơn đau dịn mồ hôi, như vẫn chuyển dần lên trên ngực.Mọi người trong quần thể nhà từ hôm đó lại phải chứng kiến nghịch cảnh nữa của ông lão thuê trọ. Sáng - năm giờ; trưa - mười hai giờ; chiều - sáu giờ, ông cứ đứng ở đầu hành lang nhà mình vung gậy. Vừa khua đuổi những con chim sẻ theo cữ sà về đòi ăn, vừa váng ồi ồi: “Sẻ cụt ngón ơi, bay đi”.Hà Nội, mùa Hè.PĐM